Anh thu Ánh sáng vào Bóng tối
Rồi tung ra những đám rước huy hoàng
Cây cối núi non nhà vườn sông nước
Những linh hồn nhang khói hồi quang
Đôi mắt anh đôi khi trên đỉnh Ngọ
Đôi khi nhìn từ đáy thẳm nửa đêm
Những ngôi sao bay tận cùng chót vót
Đỉnh núi cao bị ánh mắt nhấn chìm
Không gian Sống đẩy lùi không gian Chết
Không gian anh Sống Chết mãi tuần hoàn
Trong trò chơi luân hồi Ánh sáng
Hồn trẻ thơ sắp đặt lại không gian
Hồn trẻ thơ lang thang cùng thế giới
Khát vọng không gian đồng nghĩa với Vô bờ
Vẫn ám ảnh một nỗi niềm sầu xứ
Ánh sáng vô thường ánh sáng của Tuổi thơ
Anh phản chiếu cả mênh mông vũ trụ
Qua không gian hướng nội của đời anh
Và tôi thấy không gian lê bá đảng
Hiện chói chang khi anh gặp chính mình...