Hoa nước Việt tự ngàn năm bất diệt
Trên đồi cao dưới nội cỏ đầu nương
Vườn bách thảo hay bùn ao nước đọng
Hoa vươn mình nở cánh bay hương
Sắc nhuộm thắm cùng màu đất nước
Hương quyện nồng nhị ướp hồn quê
Gió đưa hương phảng phất bốn bề
Toàn nước Việt hiện trong lòng hoa nở
Bao năm tháng bao những ngày mưa gió
Bao những buổi bình minh ửng hồng lửa đỏ
Bao những chiều tàn ánh nắng vàng hoe
Hoa vẫn nở tươi giữa lòng dân tộc
Giặc Mỹ tới khai quang đất dồn núi đổ
Những màu xanh ruộng vườn xém lửa
Đã xạm đen, đen cả một màu
Chúng đã tới buông tay tàn nhẫn
Trên mặt đất thê lương hết còn lẽ sống
Trên mặt đất rạn khô vẫn còn lửa bỏng
Bỗng hiện lên một đóa hoa tươi
Hoa nước Việt muôn đời muôn thủa
Hoa đã sống qua những ngày giông tố
Nhị thêm hương và sắc cũng thêm tươi
Thắng cuồng phong nếm trải cuộc đời
Đứng ngạo nghễ cười đua trước gió
Chị nông dân dừng chân qua đó
Hoa trông ai mỉm một nụ cười
Bác tiều phu tự chốn xa vời
Đem một giọt mồ hôi tưới cho hoa thêm thắm
Ôi! Đẹp quá hoa mang niềm chiến thắng
Không đấu tranh đâu có Hòa Bình
Ta và hoa sẵn một mối tình
Xin đón lấy trong lòng mãi mãi